XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vị Hôn Thê Của Thần Chết


Phan_21

…thình thịch…thình thịch…

…thình thịch…thình thịch…

…một mùi hương kẹo dịu nhẹ…thoang thoảng…và nồng nàn hơn…

…một cảm giác…lần đầu tiên…không rõ…

…mềm mại…ấm áp…

…cảm giác hạnh phúc lan tỏa từ bờ môi…

…còn hơn cả một luồng điện…

…thứ gì đó ấm nóng, mềm mại, thanh khiết…và rất đỗi hạnh phúc đặt lên môi tôi…

…là gì vậy?...muốn mở mắt để thỏa sự tò mò…nhưng không được…khuôn mặt tên Chun…nét mặt lo lắng của tên Chun…hiện ra trong đầu tôi…khiến tôi không thể mở mắt…hơi ấm áp từ làn môi…ngày càng mông lung hơn…

…có phải…là một nụ hôn chăng???...

Hãy để làn hương hòa theo gió bay đến bờ môi…

Hãy để chàng hoàng tử nhẹ nhàng gửi tặng em nụ hôn tình nghịch ngợm…

Hãy để mọi chuyện cho vị thiên sứ chắp cánh…

Hãy để mùi kẹo ngọt luôn lóng lánh trên môi em…

...một lần được yêu…

…một lần được nhớ…

…tất cả chỉ vì cái chuyện tình quá dễ thương…

…nhắm mắt lại…và cảm nhận…

…hương vị tình nô giỡn đâu đây…

…hơi ấm…đang dần lìa xa…xa hơn…xa hơn nữa…nhưng những gì tôi đã cảm nhận thì vẫn còn đó…một cảm giác…lạ hơn tất cả mọi cảm giác, một thứ gì đó khiến tôi còn hơn cả bất động, mọi giác quan, mọi suy nghĩ, ngay cả sự đập của con tim cũng dừng lại nhường chỗ cho cái cảm nhận mông lung đến mơ hồ của tôi…

“…” mở mắt…có lẽ không chỉ riêng tôi…

“…”

Không khí xung quanh có chút ngập ngừng…ái ngại…

…bầu trời…giàn dây leo trên vách tường của căn nhà đối diện…con hẻm với gạch tường màu cam…và…và người đang đứng trước mặt tôi…là tên Chun…

…nhìn thấy được tất cả…đồng nghĩ với việc tôi lấy được “một hơi ôxi” sau một hồi tưởng chừng như là nín thở…tồi tệ hơn nữa là…toàn thân tôi tê liệt…ngồi thụp xuống…thở lấy thở để…

…what happen???...

…what?...

…why?...

…tôi muốn hỏi…hỏi nhiều chuyện…nhưng không biết mình muốn hỏi gì…thậm tệ hơn là không nói được…đầu óc quay mòng mòng…

“Có…có sao…có sao không?” giọng nói trầm vừa cất lên khiến tôi thêm một lần thót tim, giật bắn mình, thở gấp hơn nữa!!! Sax, im đi, đừng có nói lời nào hết!!!

Tôi liếc con mắt của mình, nhìn lên tên Chun…sax…mặt hắn ta đỏ hơn cả mông khỉ, ngập ngừng hết nhìn tôi rồi nhìn trời nhìn đất, nhìn ra con đường bên ngoài hẻm rồi nhìn sang con đường cuối hẻm…có chút ngại ngại…

“Đứng lên đi!” trời ạ! Cái tên cà chớn kia, im ngay, đừng nói nữa! Immmmmmmmmmmmmmmm!!!

…thình thịch thình thịch…

…thình thịch thình thịch…

…phì phò phì phò phì phò…(thở còn hơn trâu! Tuệ Như chứ ai!)

“Hax…!!!” tên Chun xì một cái…

“Này, này! Cà chớn, lôi tôi đi đi đâu thế hả??? Bỏ ra, lẹ lên, bỏ raaaaaa!!!” tôi la muốn banh cái hẻm. Cái tên cà chớn, đột nhiên nắm tay tôi kéo đi, lôi tôi còn hơn con nợ nữa, đồ tồi, bộ tôi dễ dãi lắm hay sao mà muốn nắm tay thì nắm, muốn lôi đi đâu thì lôi, muốn…Hax! Nóng máu à!!!

…Lao ra khỏi con hẻm với “tốc độ ánh sáng”…sang một con hẻm khác…và cuối cùng điểm dừng để kết thúc mọi chuyện là chiếc ghế đá gần chỗ bán “liếm liếm”…

“Bỏ ra!” tôi dựt mạnh tay về phía mình

“Phù…phù…phù…phù…!!!”

“Phì phò phì phò…”

Tôi và tên Chun cùng lúc ngồi cái “bịch” xuống chiếc ghế đá, sau đó là cùng lúc “lườm” nhau, sau đó lại là cùng lúc “liếc” đi chỗ khác

“Biết rồi hả?” tên Chun hỏi giọng gắt. Cái tên này, còn dám gắt lên hả?

“Biết gì?” tôi la làng lên

“Biết chuyện hồi nãy chứ gì?”

“Chuyện gì? Ai biết, không biết!”

“Hờ! Không biết! Bị ngu à?”

“Ừ! Ngu nên mới để anh dễ dàng hôn đó! Được hôk?”…

…tèn ten tén ten tén…

Sax…Ặc…Oái…what the hell??? Mình vừa phát ra câu gì vậy trời???

Biết rồi…biết rồi đó! Giả nai!” tên Chun lắp bắp, mặt bắt đầu chuyển sang “màu hường mông khỉ”

“Đồ đểu!” tôi quát

“Sao? Cô tưởng tôi thích lắm hả? Hơhơ! Chỉ là hôn thôi mà! Làm gì nghiêm trọng giữ vậy? Cũng…cũng thường thôi!” tên Chun làm bộ lên mặt

“Thường cái đầu anh đó!”

“Đừng…đừng có nói…với tôi là nụ hôn đầu của cô đấy nhé!?!” tên Chun xuống giọng, nhiều chuyện nhìn tôi lăm lăm

“Gì…gì…gì…ai…ai…nói…Nhiều…nhiều…rồi…Cũng…cũng thường thôi!” tôi bắt đầu lên cơn cà lăm

“…Háhá! Xem ra là thật rồi! Cô ế tới vậy đó hả? Tội quá! Ờ! Mà có gì đâu để thích chứ! Thường thôi! À, mà cũng chỉ bất đắc dĩ muốn cứu cô và cứu chúng ta thôi! Nên chắc không cần phải xin lỗi cô đâu ha!!!” tên Chun có chút ngại ngại nhưng rất nhanh lấy lại điệu nhởn nhơ nham nhở hằng ngày

“Cái gì? Hớhớ! Hax! Đồ chết tiệt!”

“Sao? Chết tiệt! Cho cô nói lại đó! Không có tôi là ông ta hút máu cô từ lâu rồi! Không cám ơn thì thôi mà còn ngồi đó rủa nữa hả?” tên Chun nổi dóa

“Hả? Ai? Ai hút máu?”

CHAP 52: ĐỒ DỄ THƯƠNG, TÔI THÍCH ANH

“Ông ta!” tên Chun dựa lưng vào thành ghế đá, ánh mắt có vẻ hơi đăm chiêu!!!

“Ông ta nào? Nói rõ ràng ra coi! Mà hồi nãy tôi có thấy ai đâu!” tôi ngồi tướng “bà tám” hai chân xếp bằng lên ghế, quay sang hướng tên Chun kế bên đang “ung dung thông thái”

“Vớ vẩn, bộ cô tưởng muốn thấy Thần chết chính gốc dễ lắm hả?”

…mặt ngu…

“Người đó có quan hệ thế nào với anh mà anh sợ thế?”

“Ông Zon, ba Lui!”

“Sax…Phụt…Ặc…!!!” tên này có bị hâm hay hấp gì không đấy, ba Lui thôi mà làm quá à! Lui bây giờ la bạn tôi rồi, ông ta là ba bạn tôi, ảnh hưởng gì tới tính mạng đâu mà làm nghiêm trọng thế, đã vậy còn cướp…cướp…AAAAAAAAAAAAA…tên bỉ ổi

“Ông ta kinh khủng ngang ngửa mẹ tôi đấy!” đang định bay vào túm cổ hắn lên gối, ai dè, hắn phán một câu làm tôi đơ 1 giây sau đó thì…

“Phụt!!!” (Tuệ Như chơi dơ quá…)

“Này này này!!! Gớm quá đi!!!” tên Chun la bài hải

“Anh…anh đừng nói…là…ông ta đến đây…để…để….để tính sổ với tôi chuyện…chiếc gương đấy nhé?!?” tôi run lẩy bẩy, không nói nên lời

“Chắc vậy!” lời phán quyết xanh rờn của tên Chun, hắn ta cũng không quên “tặng kèm” tôi một cái “rụp” gật đầu! Thôi rồi, cuộc đời tôi “the end” tại đây rồi!!! Zời ạ! Một người khủng khiếp, à không, một ông già Thần chết khủng khiếp đã tới đòi nợ với tôi rồi! Hichic, ôi, tuổi thanh xuân, sự nghiệp, tương lai, hoài bão, ước mơ, nhan sắc, số phận, cuộc đời…của tôi!!! Từ nay phải chấm hết thật sao??????????? Huhuhuhuhuhuhuhuhu, vĩnh biệt mọi ngườiiiiiiiiiiiiii!!! (Thôi đi bà!)

Ờ mà khoan, chuyện đó thì có liên quan gì tới việc…chứ!?!

“Nè, chuyện đó thì có liên quan gì tới chuyện…ớ ớ…?” tôi hỏi có chút ngượng ngùng…mặt tôi bắt đầu nóng ran, mặt tên Chun hình như cũng “hồng hào” thêm đôi chút!

“Ớ ớ…để cứu cô!!!” tên Chun không dám nhìn thẳng mặt tôi, trong giọng nói của hắn có chút e dè, hắn quay mặt đi chỗ khác mà trả lời

“Làm gì? Tào lao, cứu thì phải chạy, chứ tự nhiên đứng tại chỗ rồi…!!!” tôi quay mặt đi chỗ khác khi phát hiện ra cái bản mặt xinh đợp của mình đã lên đến 100 độ C (2 người này làm như đang đóng phim bộ Hồng Kông ý!)

Trở về với truyện dài Việt Nam: “Không biết thì đừng có nói, một khi ông ta tìm tới nhà cô chắc chắn là đã nắm được thóp rồi! Còn nữa, tôi là Thần chết, Thần chết với Thần chết có một sợi dây vô hình để phát hiện ra nhau, mà nếu ông ta đã tìm tới đây, thì 50% là biết được thủ phạm “ám hại” cái gương rồi, 50% còn lại là nhờ vào sự dò tìm tung tích tôi và Lui, còn nữa, nếu lúc đó mà chạy, còn dễ phát hiện ra hơn, nên đành…phải dùng tới hạ sách đó! Tại…tôi có một khả năng đặc biệt, một khi…môi chạm môi…với con người, thì không một Thần chết nào có thể nhìn thấy tôi và con người đó! Hiểu chưa???”

“Ờ…ờ…đã hiểu…mà sao anh lắm khả năng đặc biệt quá vậy? Rốt cuộc anh là loài gì đây???”

“Làm sao tôi biết được! À, mà tốt nhất từ nay cô nên an phận đi theo tôi đi! Chứ không thì…phập phập…tặc…trékkkkkkkkk…! Hiểu chưa???” tên Chun để tay lên cổ, lè lưỡi ra, còn khuyến mãi thêm phụ họa âm thanh ánh sáng…khiến tôi…lạnh cả sống lưng…

“…gật…gật…mà quái thật đấy, người ta tới đón anh về sao anh không về đi, trốn chạy làm gì?”

“Không thích về!”

“Hả?”

“…”

“Này…này, đầu óc anh có vấn đề đúng không! Mau về đi rồi nói với họ là anh thay mặt họ tha cho tôi rồi! Vậy có phải êm thắm hơn không?”

“Không thích”

“NÀY!!!”

“…”

Cãi nhau rôm rả…không biết từ khi nào tôi và hắn đã đứng trước cửa nhà…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! THÁI TỬUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU! MY LOVE, NGƯỜI ĐÃ VỀ!!!!!!!!!!” Lui đang trong bếp liền chạy ra, “diễn vai Romeo” nước mắt ngắn nước mắt dài, quỳ dưới chân tên Chun, ôm chân hắn mà hôn thắm thiết…

“AAAAAAAAAAAAAAAA! CÔ TUỆ NHƯUUUUUUUUUUUUUUUU!!!” Lui lết lết sang chỗ tôi, đang giơ hai tay ra định ôm chân tôi thì!!!

“Vèo…” tôi phóng vào bếp với “vận tốc ánh sáng” khiến tên Lui hôn đất cái “chụt”. Sr…khi nào đợi anh “bình tĩnh” lại rồi chúng ta chào hỏi sau nhé!!! Kinh khủng quá!

“Về rồi đấy hả hai đứa?” Mẹ từ trong phòng hớn hở đi ra

“Dạ! Chào mẹ, con nhớ mẹ quá đi!!!!” tôi làm bộ nhõng nhẽo chạy lại ôm mẹ! Dụi dụi đầu vào vai mẹ!!!

“Cháu chào cô!” tên Chun lễ phép cúi chào mẹ tôi

“Ừ! Trông hai đứa có vẻ vui quá nhỉ? Ơ, mà sao không thấy hành lí đâu hết vậy???”

…tè rèn tèn tèn…!

“Ặc…Sax, hành lí…trên xe anh Minh…ặc ặc!!!” tôi “chóng mặt nhức đầu” khi nhìn thấy tay chân mình trống trơn

“Haizz! Mai đi lấy! Cô ơi, có gì cho cháu ăn không cô???” tên Chun dùng cái mặt “cún cảnh” hết chỗ nói nhìn mẹ tôi, sax, lần đầu tiên thấy cử chỉ này của hắn ta đấy, choáng quá. Tên Lui đang “lăn lê bò lết” dưới chân tên Chun, bị hắn cho ăn nguyên quả bơ rồi bỏ vào gian bếp cùng mẹ tôi, mặt bí xị, ngoái đầu nhìn theo tên Chun đầy căm phẫn và ngỡ ngàng trước câu nói “trời đổ” của hắn

…chưa đầy năm phút sau…

Hai tô cơm ruốc cá đã sạch bách, sạch đến nỗi sáng loáng, bóng lưỡng, nhìn cái tô y như mới mua vậy (tốc độ ăn càn quét)

“AAAA! Ngon quá, lần đầu tiên con ăn cơm ruốc mà không thấy ngán đó mẹ!” tôi ngửa ra lưng dựa ghế phía sau, tay xoa xoa cái bụng tròn xoe, mặt phè phỡn

“Wow, ngon tuyệt, món này là ruốc à! Hehe, từ nay cháu sẽ sang đây dùng điểm tâm thường xuyên!” tên Chun nhăn nhở nhìn mẹ tôi! Sax, cái gì nữa đây, đừng nói hắn tính sáng nào cũng qua đòi ăn cơm ruốc đấy nhá! Tên khùng này!!!

“Sao cũng được, thôi để tôi dọn dẹp cho hai anh chị, Chun, cho cháu về nhà sớm nghỉ ngơi, Tuệ Như, mắt của con như gấu trúc rồi kìa, mau lên phòng ngủ bù đi, Lui, giúp cô đóng cửa tiệm rồi cháu cũng về sớm tâm sự chuyện trò cùng ông anh Thái tử của mình nữa chứ!” mẹ tôi tươi cười

“Mẹ là nhất!”

“Hèhè!”

“Cháu yêu bà chủ!!!...Bốp…Ui da!” một phát vào đầu tôi tặng cho Lui

“Ai cho yêu mẹ tôi!”

“Grừ…”

“Grừ…”

…9h tối…cũng là lúc tôi vừa mở mắt thức dậy sau cơn ngủ tịnh dưỡng tâm thần…

“WÁHÁHÁHÁHÁHÁ…có người nhắn tin kìa!” âm báo tin nhắn kiểu “phù thủy” reo lên khiến tôi đang vươn vai ngáp dài thì lăn đầu lộn cổ xuống sàn…

Cái chuông mất nết, báo hại đời ta, biết vậy đã không để âm báo maximum rồi, hừ, đau quá!!! – tôi xoa xoa cái mông của mình, vuốt lại đầu tóc rồi trèo lên giường, với tay qua bàn để lấy cái cellphone…

“Oái…oái…rầm…Mẹ nó ơi!!!!!!!!” một cái té trời giáng tiếp theo, lần này không phải là mông nữa mà là “nguyên con xải lai” dưới sàn, kèm theo tiếng kêu thất thanh của nạn nhân – it’s me…

Hừ…cái bàn tự dịch chuyển hay sao thế, nhớ lúc trước nó đâu có cách xa giường đến vậy, đồ mất nết, báo hại ta, hừ… - tôi đá một phát “cực mạnh” vào chân bàn…rồi…

“Auuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!” hichic, một cảm giác rất ư là “yau mốt”, tưởng chừng như 10 đầu ngón chân đang vỡ vụn, tan biến theo mây khói để đi gặp ông bà ông vải tổ tiên sư dòng họ mồ mả luôn rồi!!!

…sau 3 phút bình tâm…

-Nè, nghe đồn mai cô nhập học đúng chửa? – số lạ

“tút…tít…tút…tít” tiếng kêu của bàn phím

-Bưởi nào zậy?

-Bưởi cướp nụ hun đầu của cô đó! (đầu dây bên kia: mặt đỏ hỏn, hơi ngại, nhưng vẫn muốn chọc Tuệ Như nên bất đắc dĩ mới phải quạch tẹc ra thế!)

-S mi bik số ta?

...

-Cũng thường thôi! Mai nhập học?

…5 phút tưởng niệm…

Nghe đồn là 15-8 tựu trường, hôm nay là…

“14-8” mắt tôi trợn to hết cỡ! Trời ạ, sinh viên kiểu gì mà ngày nhập học cũng không nhớ, tiêu rồi, bà cô nói ngày đầu vô học là phải nộp bài thu hoạch, tiêu rồi tiêu rồi, mà cái đầu đề bài thu hoạch là gì ta? Hichic, tập vở bán ve chai hết rồi, sao đây?????????????? Hax, thôi kệ luôn cho rồi, tuyệt hết đường thì còn biết làm gì nữa, cùng lắm đi tong nguyên một học kì thôi! Cũng nhân cơ hội này chuyển nhượng lại chức chủ tịch hội học sinh cho mấy đứa khác cho rảnh nợ! (tự an ủi bằng cách phớt lờ mọi chuyện).Ủa? Mà sao tên Chun biết ngày mình nhập học ta? Mình cũng không biết nữa là! Ủa? Mà sao hắn có số điện thoại mình? Ớ??? Là sao ta!!! (đầu thì đầy thắc mắc mà miệng cười tủm tỉm là sao bà nội!?!)

- Ờ hớ! Nhưng sao ngươi biết số ta?

-Mai chở đi

-Hở? Nhà mi nói nhảm gì thế?

-Đặt báo thức 6h đi!

-Ok

Khoan, hình như mình ghi sai…mà lỡ gửi rồi…mà ghi sai chữ gì ta???...

“Ok” sax…ặc ặc…oái…phải là “O” chứ…gì kì vậy…nghĩa là…mình vừa mới đồng ý để hắn ta đưa đi học sao??? What??? Như ơi mày điên rồi Như ơi! Gọi cho hắn giải thích lại mới được…

“0932******…gọi…”

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau!” ặc ặc…tiêu rồi!!!

…sáng hôm sau…

“Như ơi! Dậy đi con!” cái gì lay lay tôi

“Ứ ừ…èo…ơ…ự…” (tiếng kêu đặc trưng của giống)

“Dậy nhanh lên, Chun nó đang đợi mày kìa!”

“…Hả?…Dạ?...Oái…á!!! Rầm!!!” (một phút chông chênh đã làm nên tất cả. Vâng, bé ấy đang lăn lộn trên giường >> mép giường >> gầm giường)

“Có sao không? Trời ạ! Sao mà con lăn dữ vậy?” một bàn tay “nhẹ nhàng” đỡ tôi dậy, xoa xoa đầu đang u lên của tôi, chưa hết, mẹ còn vả lấy vả để (vả tứ bề) vào cái mặt đang say ke của tôi cho tỉnh ngủ, vâng, chiêu của mẹ tôi đấy ạ, bởi vì tôi ghét nhất là khi bị người khác chạm vào má…

“Rồi rồi ạ! Con dậy rồi đây!”

“Nhanh, người ta đang đợi kìa!” mẹ cười tủm tỉm nhìn tôi

“Người ta? Ai cơ mẹ?”

“Con nhỏ này, đừng có mà dấu mẹ, quan hệ hai đứa có vẻ tốt hơn lúc trước khi đi chơi nhỉ! Hìhì, thôi, chuẩn bị nhanh lên” mẹ đẩy tôi vào nhà tắm không để tôi kịp phân bua nửa lời

Mẹ mình đang nói gì thế nhỉ?

…5 phút sau…

WHAT THE HELL…

Cái tên khùng này tới đây thật đấy à? Lại còn ngồi ăn cơm ruốc ngon lành nữa chứ! Ai nhìn vô tưởng đây là nhà hắn cũng không chừng, tự nhiên thật đấy!

“Xuống rồi à! Ăn đi rồi đi học!” mặt tên Chun thỏa mãn chưa kìa! Chao ôi, đồ háu ăn, tại hôm qua đói nên mới thấy món cơm ruốc nó ngon, chứ bình thường ngày nào cũng ăn giờ nhìn thôi là đủ ngấy rồi!

Sau khi tên Chun “xử lí” xong thì…

Chiếc mui trần đầy cá tính màu đen lướt nhẹ trên con đường, lái nó là một “hắc mã hoàng tử” khiến bao cô gái điêu đứng dù chỉ trong một giây “xẹc” qua nhưng cũng đủ đem lại mấy chục “tiếng sét” cho mấy nàng bên đường…

“Hơhơ, tôi tưởng còn lâu lắm anh mới biết lái xe cơ đấy!”

“Phì, tưởng ai cũng ngu như cô chắc!”

“Anh…Hừ…Lo lái xe cho đàng hoàng đi, không may tông trúng thùng rác thì tha hồ mà đẹp mặt siêu mẫu nhá!”

“Cám ơn cô nhắc nhở”

“Ơ! Nhưng nghe nói họ cho anh chiếc xe xịn lắm cơ mà, sao chỉ đơn giản là mui trần màu đen này thôi vậy! L-Style keo ghê!”

“Tôi không thích chiếc đó! Bất tiện!”

“Haizz. Nhưng sao tự nhiên anh đưa tôi đi học vậy?”

“Không phải là tự nhiên đâu, sợ cô bị ông ta bắt gặp thôi! Quên nữa, lấy cái hộp dưới ghế sau đưa đây!”

Tôi quay đầu lại ghế sau thì thấy một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, màu đen không họa tiết cũng không có thứ gì đặc sắc, với tay, lấy nó, chìa ngang ra trước mặt tên Chun

“Mở ra!” tên Chun ra lệnh

“Hừ…đồ ma!...Xột xoạt…Ơ, cái gì đây? Nhìn cái dây này hao hao giống dây móc của chiếc gương Black bị tôi đạp vỡ thì phải?” tôi ngơ ngác, nhìn sợi dây y chang sợi dây đó, trừ miếng ngọc bội trong suốt phía đuôi là khác thôi!

“Cô giữ nó đi, cái này tôi cũng giữ một cái, coi như đây là phương tiện liên lạc của tôi với cô, luôn mang theo nó bên mình để khi nào cô gặp nguy hiểm thì tôi còn tới cứu kịp”

“Này…làm gì mà nhìn ghê thế?” tên Chun lườm tôi đầy “ghê sợ”, khiến tôi bừng tỉnh…sax…nãy giờ tôi nhìn hắn ta không chớp mắt luôn, vừa hoài nghi, vừa có cảm giác gì là lạ…an toàn và ấm áp hơn…

“Tới trường rồi đó, vô đi, à khoan, đưa điện thoại đây!” tên Chun chìa tay trước mặt tôi, tôi lôi cái điện thoại trong túi đặt lên tay hắn, tên Chun dựt phắt sợi dây hắn vừa mới cho tôi rồi mày mò gắn vào lỗ móc điện thoại

“Hèhè, đẹp chưa?” tên Chun dơ dơ cái điện thoại trước mặt tôi, vẻ mặt hắn ta vênh lên đầy tự hào trông cực kỳ tức cười

“Phì…trả đây” tôi chìa tay đón lấy chiếc điện thoại

“Hèhèhè!” tên Chun nhe răng cười nham nhở

“Anh cũng phải móc đó!” tôi ra lệnh

Tên Chun cười cười lôi chiếc điện thoại của hắn ra, dơ dơ trước mặt tôi, ở lỗ móc khóa cũng có một sợi dây y hệt như sợi dây của tôi, nhưng có điều ngọc bội của hắn màu đen trong suốt trông huyền bí lắm!!!

“Làm mất hay hư là biết tôi, cấm để đứa nào đụng vô!” tên Chun làm mặt đe dọa

“Dạ, em biết rồi thưa anh Chun! Phì, dù sao cũng cám ơn anh!”

…hai nụ cười đẹp rạng ngời…

Tôi đẩy cửa bước ra, tên Chun cũng phóng xe đi, đứng nhìn xe hắn rẽ phải rồi khuất dần tôi mới…nở một nụ cười hạnh phúc…Phì…đồ dễ thương…tôi…tôi thích anh…!!!

CHAP 53: DẠO TÌNH

Sau khi đầu óc tôi đã trấn tĩnh phần nào sau cái suy nghĩ “khốc liệt” vừa rồi của mình, tôi mới chỉnh lại vai ba lô rồi chuẩn bị bước vào cổng trường…

“Tin…Tin…” – tiếng còi xe bấm inh ỏi làm tôi bất giác quay lại…

…là tên Chun, hắn ta chạy chiếc xe ban nãy, một tay vịn vô-lăng, một tay thòng ra ngoài cửa xe, mặt cười láu cá chắc là đang nhìn tôi, tôi tiến đến chỗ hắn, tim có hơi đập mạnh vì hồi nãy mình vừa mới nghĩ…

Chun đẩy cửa xe bước ra, đương nhiên là trong cái bộ mặt kinh ngạc sau đó thì thích đến rồ thét của mấy nữ sinh trước cổng trường và mấy “bà tám” vừa từ trong trường ra hóng hớt. Ơ mà tên ấy quay lại làm gì nhỉ? Mà trên tay hắn ta cầm gì thế kia??? Hình như là ổ bánh mì được gói trong bao ni lông…

“chìa…ăn không thì bảo?” tên Chun một tay đút túi quần, một tay chìa ổ bánh mì cho tôi, cái mặt vẫn đểu như mọi khi! Tên khùng này, định làm bảo mẫu của tôi đấy à??? Tôi lơ ngơ một lúc nhưng vẫn đón lấy ổ bánh mì…cười…trong bụng…

“Sợ tôi đói à??? Sao anh mua nhanh vậy?” đói cũng phải thôi, khi nãy chỉ nhìn Chun ăn cơm chà bông, tôi thì ngán món đó tận cổ nên không muốn ăn nữa! – tôi nói với giọng cà rởn

“Phì…tưởng mình ngon hả???...tiến sát…cúi người…” tên Chun tiến đến chỗ tôi, gần hơn…gần hơn…và…

“Đừng quên Chun là ai đấy nhé!...nụ cười Thần chết kiểu thiên sứ…” tôi sững người một lúc sau cái hành động vừa rồi của hắn ta – thì thầm vào tai tôi…trước bàn dân thiên hạ, trước tiếng hò hét, ganh tị có, ngưỡng mộ có…hừ…

Cái tên khùng, mới nổi một tí định tạo scaldan à, lại còn kéo tôi vào, hắn ta dửng dưng như không, ánh mắt lạnh cực kì nhìn mấy người kia, à không, hầu như chẳng thèm nhìn, chăm chú…cà rởn nhìn tôi! Đồ xí xa…hứ…mà anh dễ thương quá đi…đừng có cười như thế nữa…tôi ngất ra đây bây giờ…có cần cười đẹp thế không???? Híhí!!!

Chúng tôi đứng nhìn nhau, cứ cười qua cười lại trước mặt tất cả mọi người, tên Chun dơ hai ngón tay lắc lia chào kiểu…vẫn là cà rởn và vào xe nổ máy phóng đi…Những tiếng hò hét cực kì khó chịu đối với tôi như “anh Chun của em, em yêu anh!” hừ! Ai là của nhỏ ta chứ, còn cả “My love, đến nói nhỏ vào tai em đi”…hừ! mấy con nhỏ hóng hớt, thấy người ta lơ mình rồi không chịu ngậm mồm còn cứ la oang oáng…! Tôi hơi khó chịu…Bỏ qua những ánh mắt “đa màu sắc” kia và đi thẳng vào trường…lên lớp

Ngộ nhỉ, trước giờ, tôi coi trong phim truyền hình hầu như mấy vụ minh tinh thân mật với một người con gái nào đó thì chừng một phút sau hình ảnh lẫn thông tinh bình luận la liệt khắp các trang mạng, nhưng sao không thấy ta??? – tôi cạp một miếng bánh mì “tình yêu” vừa nhận được…tôi đoán vậy…ảo tưởng là thói quen của nhưng người đang yêu mà! Ơ, what the hell, mình đang yêu sao??? Yêu ai cơ chứ? Phải dùng từ thích cho chính xác hơn! Phải rồi. Vừa ăn bánh mì, vừa online mobile dò la tin tức của chính mình…
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .